Người nam nhân tay cầm cái mõ vừa đi vừa gõ trên có khuôn mặt rất trẻ. Đôi mắt láo liên liếc qua liếc lại liếc tới đại môn Bách Hoa Lâu đang đóng kín, đôi môi mỏng nhếch lên thành nụ cười “khả ố” :
- Màn kịch hay bắt đầu rồi.
Trong Bách Hoa Lâu…
Đêm nay, không trăng không sao, mấy đen đầy trời…nói chung là một đêm rất thích hợp để “phạm tội”. Từ khu biệt viện phía Tây, bốn bóng đen đang “lén lút” chạy đến khu phía Nam (4 người : cái gì mà lén lút hả ????)….Khụ khụ, chính xác là “quang minh chính đại” mà đi (t.g: chịu chưa ? 4 người : vậy còn được). Lý do ? Chính là cái lư hương đang tỏa khói nghi ngút trên tay BẠCH DƯƠNG nga. Có thể nói trong vòng bán kính 5m xung quanh cái lư hương, con muỗi đang bay cũng lập tức rớt ngay xuống đất.
- Anh lấy cái này ở đâu ra vậy ?
- Của BẢO BẢO cho nga – BẠCH DƯƠNG nở nụ cười chói lóa tới cực điểm nói
- Chưa gì mà gọi người ta là cục cưng rồi – SONG TỬ (bảo bảo = cục cưng)
- Sao ? Không được như tôi tức hả, BẢO BẢO nhà tôi dễ thương đáng yêu biết mấy, ai như con cọp cái nhà cậu.
- Cậu nói ai là cọp cái, muốn ăn kẹo đồng hả
- Cậu ngon thì cứ thử
- Mấy người muốn đánh thức cả tòa viện này à – SƯ TỬ
- Đi thôi, đi thôi trễ giờ là bị “mama tổng quản” sạt cho một trận bây giờ - KIM NGƯU
Danh hiệu “mama tổng quản” của XỬ NỮ vừa được nêu ra, bốn người cùng cảm thấy ớn lạnh, vừa tăng tốc vừa nghĩ lí do đối phó.
Lúc này, ở khu biệt viện phía Nam…
- Mấy người kia chưa tới, có khi gặp chuyện gì rồi không ? – SONG NGƯ
- Không thể, mê hương tớ đưa cho DƯƠNG DƯƠNG là loại cực mạnh, trừ phi có thuốc do tớ đặc chế, còn không phải ngủ ít nhất là đến tối mai – BẢO BÌNH gác một chân lên bàn nói - Có khi nào họ quên uống thuốc không ? – CỰ GIẢI
- Cũng không có khả năng, chính tớ đổ thuốc vào họng từng người mà – THIÊN BÌNH (hiểu tại sao BẠCH DƯƠNG gọi THIÊN BÌNH là cọp cái rồi nhá)
- Vậy sao lại trễ vậy chứ ? Azzz….trong mười giây nữa mà đám đó không có mặt, tớ sẽ cho mỗi người một bài tới sáng – XỬ NỮ
Nhìn XỬ NỮ ức chế tới cực điểm, những người còn lại trong phòng đồng loạt thương cảm cho bốn tên xui xẻo kia.
- Bọn họ tới rồi – THIÊN YẾT lúc này đã thay lại trang phục nam nói
- Bọn tớ tới….oái XỬ…XỬ…XỬ NỮ…cậu… - SONG TỬ vừa tông cửa đi vào, nhìn thấy khuôn mặt đến thiên sư Chung Qùy cũng phải chào thua của bạn XỬ, lập tức cứng ngắc.
Những người còn lại theo “định luật bảo toàn tính mạng”, dùng tốc độ ánh sáng bay vào phòng, đứng im cúi đầu như học sinh tiểu học. SƯ TỬ kéo áo XỬ NỮ cố làm ra vẻ mặt “chú cún tội nghiệp bị bỏ rơi” nói (t.g: SƯ TỬ, ngươi thật không có khí chất nam nhi a. ST: ai viết hả, lập tức câm miệng lo viết cho ta. T.g: sao hả, muốn ta cho ngươi làm cún thật phải không ? ST: *mặt cún con*. T.g: hahahaha. ST: *mặt la sát*. T.g: ai da, ta đi viết truyện nga) :
- NỮ à, bọn tớ đã tới rồi, cậu đừng giận mà, nha nha nha
- Buông, cậu làm mặt này không hợp đâu, đổi đi – XỬ NỮ
- A XỬ NỮ, cậu uống trà đi, uống ly trà hạ hỏa nga – SONG TỬ vừa châm trà vừa nói
- Lấy lòng vô ích
- NỮ à, cậu thương bọn mình đi mà
- Giả vờ đáng thương, không có tác dụng
- Mọi người muốn tiếp tục tới sáng mai hay muốn thực hiện kế hoạch – giọng nói lạnh băng không chút cảm tình phát ra từ người MA KẾT làm tất cả những người đang vây quanh XỬ NỮ lập tức lùi ra, khôi phục bộ dáng nghiêm túc khi làm việc. - Hứ, tha cho mấy cậu lần này – XỬ NỮ nghe giọng “tình lang” liền vui vẻ lại như thường, bao nhiêu oán khi, sát khí nhanh chóng quét sạch, trưng ra vẻ rạng rỡ như mặt trời 12 giờ trưa hướng “chàng” mỉm cười.
- Mấy người “tình chàng ý thiếp” xong chưa ? – một bóng đen nhảy từ cửa sổ vào nói
- Nhị vương gia, ngài vừa nói gì – MA KẾT nở nụ cười đẹp đến…lạnh nói
Những người khác đồng loạt rùng mình, tên này cười không phải không có nhưng nụ cười này…Chúa ơi!!!!
- Ta có nói gì đâu, có nói gì đâu, hahaha – Thiên Ân rùng mình, hít một hơi dài, bình tĩnh nói – Đại ca mang thứ này tới cho các ngươi.
Nói rồi y đưa ra một cái hộp nhỏ bọc lụa màu hồng, bên trong hộp là một thứ bột màu đen. BẢO BÌNH chấm một ít đưa lên mũi ngửi, lập tức hai mắt tỏa sáng :
- Woa, con rắn đó chịu chơi thật nga
- Nhiêu đây ít quá không ? – KIM NGƯU
- Không lo, ca ca đã cho chôn xung quanh Bách Hoa Lâu khá nhiều rồi, cái này đem tới cho mấy người chơi thôi
- Tốt, cho tớ đi, cho tớ đi – BẢO BÌNH vừa nói vừa giật lấy cái hộp nhỏ, hai mắt lấp lánh tới mức…nguy hiểm
- Được rồi, cũng sắp tới giờ rồi, chừng nào nhìn thấy pháo hiệu sẽ bắt đầu hành động – Thiên Ân
- Biết rồi – BẠCH DƯƠNG
- A, còn nữa ca ca ta nói thế này – Thiên Ân ho một tiếng, làm ra khuôn mắt đểu chưa từng có của XÀ PHU – Dân số Caidoz rất đông, chết vài người không sao, vài chục người cũng không thành vấn đề, vài trăm người cũng tự nhiên có cách mà bù lại, cho nên giết được thì cứ giết, không giết được thì tìm cách mà giết. Nếu giết sạch hết thì càng tốt, không cần lo tới mấy thứ luật pháp linh tinh. Nhớ kĩ “thà giết nhầm còn hơn bỏ sót”.
12 người cùng đơ mặt ra nhìn Thiên Ân, nội tâm cùng nhau dậy sóng :
“Tên quái gở đó thật sự là minh quân sao ? Nói ra những lời này có thể là minh quân sao ?”
Trong khi đó, Nhị vương gia sau khi phát biểu xong lại vô cùng bình tĩnh, cầm chung trà uống một hơi. Nhìn qua biểu tình kinh ngạc của đám người trong phòng, y mỉm cười nói :
- Không cần kinh ngạc, từ từ sẽ quen. Mà các ngươi không giết cũng không sao, ca ca ta đã dự trù hết rồi, nói chung tối nay Bách Hoa Lâu bảo đảm không ai sống sót. Thêm một quãng im lặng….
- Ai da, sắp tới giờ rồi, ta cũng nên đi làm việc thôi. Tạm biệt
Thiên Ân vẫy tay rồi nhảy ra cửa sổ chuồn thẳng, để lại 12 người vẫn còn trong lốt tượng đá.
- Hắn không đùa chứ ? – sau cùng, bạn SONG TỬ cũng khôi phục, phát biểu ý kiến
- Rất giống phong cách của con rắn kia – THIÊN BÌNH
- Chúng ta thật sự làm như hắn nói sao ? – BẠCH DƯƠNG vừa nói vừa chém ngang cổ
Nhất thời, căn phòng lại im lặng…
Bên ngoài Bách Hoa Lâu…
- Ca, em đã truyền lời rồi, phản ứng của bọn họ không ngoài dự đoán
- Tốt, truyền lệnh Triệu Lam, bắn pháo hiệu
“Bụp” một cột pháo sáng màu đỏ bay thẳng lên trời, bung ra thành hình phượng hoàng tỏa sáng lấp lánh.
Lúc này, trong Bách Hoa Lâu đang là một hồi hỗn loạn…
- Mama, pháo hiệu của triều đình vừa phát ra, có vẻ đêm nay bọn chúng hành động
- Triệu tập mọi người, chuẩn bị vũ khí sẵn sàng – Lục Nhạn biểu tình hết sức nghiêm túc – Đêm nay, phải chém cho được đầu XÀ PHU.
- Dạ, mama
- Mama, người của chúng ta bên Tây viện không hiểu sao không liên lạc được – một cô nương áo tím nói, vẻ mặt lo lắng (ngủ hết rồi liên lạc cái gì !!!)
- Cho người đi kiểm tra
- Mama, người phía Đông viện không hiểu sao toàn bộ đều trúng độc, bên phía Nam thì bị giết, là một nhát chí mạng ở cổ họng.
- Chết tiệt – Lục Nhạn tức giận nghĩ thầm “Người của ta không dễ dàng chết được, chắc chắn có nội gián” – Gọi tất cả tập trung lại đây cho ta.
Một khắc sau, toàn bộ tập trung tại đại sảnh, Lục Nhạn hỏi :
- Đã đủ hết chưa ? - Dạ, mama, còn…còn…
- Nói – Lục Nhạn vô cùng tức giận quát lớn
- Thiếu 12 người
“Choang” – chung trà trong tay bị ném xuống đất, Lục Nhạn tức giận :
- Bọn chúng chưa thể đi xa, truyền lệnh truy sát
- Mama, có chuyện rồi – một nam nhân chạy tới – Quân binh của triều đình đã bao vây chỗ này, ngoại trừ những người ở đây, những sát thủ của Bách Hoa Lâu toàn bộ đều bị Ảnh vệ của triều đình tận diệt.
Lục Nhạn đôi mắt đỏ vằn lên những tơ máu, nghiến răng nói :
- Không thể, trình độ của sát thủ Bách Hoa Lâu sao có thể dễ dàng bị tận diệt như vậy ?
- Mama, người…người của bên sát thủ…có…có hơn một nửa…là Ảnh vệ trà trộn… - người quỳ bên dưới run rẩy nói
- Vô dụng – Lục Nhạn tay phất ra, một chưởng đánh cho người kia bay thẳng về phía cửa, thất khiếu chảy máu mà chết. (thất khiếu = hai lỗ tai + hai mắt + hai lỗ mũi + miệng)
- Lục Nhạn mama, bà tức giận như vậy hại thân nga – một nam mặc bạch y đi vào, tay khẽ phất chiếc quạt. Theo sao là một nam nhân khác mặc thanh y, tiếp theo là 12 người mà ai – cũng – biết – là – ai – đó, kế nữa là Triệu Lam cũng đám binh tướng vô cùng “khí thế” bước vào.
- Ngươi…các ngươi…thì ra các ngươi là nội gián
- Lục Nhạn, bà sai rồi, không chỉ chúng tôi là nội gián đâu mà mỗi một người bà phái đi theo dõi ta, khi quay về đều thành nội gián hết nga – XÀ PHU tay phe phẩy quạt nhẹ nhàng nói
- Hóa ra là vậy, vậy việc giết người bên Đông viện và Nam viện là ngươi làm ?
- Không phải, là do 12 mĩ nhân xinh đẹp như tiên của Bách Hoa Lâu làm nga – XÀ PHU tiếp tục lơ đi 24 ánh mắt đầy sát khí nói
- Vậy kẻ hôm đó bán người là…
- Là ta – XÀ PHU khẳng định nói – Lục tì, kĩ năng trả giá của ta không tồi đi
- Không tồi, quả là không tồi, dù nằm mơ ta cũng không nghĩ có ngày này
- Là do bà quá tự cao thôi, các người nên bó tay chịu trói đi, xung quanh Bách Hoa Lâu là người của ta, không còn đường thoát đâu – đôi mắt XÀ PHU trở nên sắc bén liếc nhìn về phía đại sảnh làm cho người của Bách Hoa Lâu không rét mà run. Lục Nhạn cười nói :
- Hoàng thượng, ngươi xem thường ta rồi “Ầm” – khói trắng chợt phủ đầy đại sảnh, quân lính lập tức lao đến bắt người. Màn khói dày đi qua, chợt THIẾN YẾT nói :
- Lục Nhạn trốn rồi
- Mật đạo – 11 người cùng hô lên
- Triệu Lam, mau cho người đi kiểm tra – Thiên Ân
- Không cần – XÀ PHU nói, cúi người nhặt một vật trên mặt đất
- Ca, huynh… - Thiên Ân định nói nhưng khi nhìn vật trong tay XÀ PHU lập tức im lặng.
Miếng ngọc bội hoa văn hình phượng hoàng, khắc ba chữ “Du Dực Tôn”.
- Thừa tướng, lần này ta muốn nghe ông làm sao trốn tội – XÀ PHU nhếch mép lộ ra một nụ cười, biểu tình trên mặt thập phần đáng sợ, tựa như dã thú sắp chiếm được con mồi ngon lành.
- Triệu Lam, làm theo kế hoạch, ta muốn Bách Hoa Lâu không còn tồn tại trên đời nữa - XÀ PHU nói rồi dẫn theo mọi người ra ngoài.
Khi tất cả ra xa khoảng hơn 10m, một tiếng ầm vang lên, tòa lâu ngày nào còn rực rỡ phồn hoa phút chốc bị ngọn lửa nuốt trọn. XÀ PHU nhìn về phía ngọn lửa lớn, khóe miệng nở một nụ cười :
- Sắp đến lượt ngài, Thừa tướng đại nhân.
Chương 34: CHÚNG TA VÀO CUNG
Buổi sáng sau đêm Bách Hoa Lâu bị tiêu diệt, mặt trời tỏa nắng ấm áp, chim hót líu lo, cây lá vui vẻ đung đưa đón gió. Trong một căn phòng nhỏ, những âm thanh cực kỳ “sát phong cảnh” đang diễn ra :
“A…ầm…ầm...”
“Rắc…rắc…ầm…”
“Chết đi…”
“A…bình tĩnh…bình tĩnh…”
Vâng thưa các bạn, chính xác thì nó phát ra từ phòng của hai tên “tử thần” : MA KẾT và THIÊN YẾT. Chúng ta hãy quay lại tối qua, cùng nghe cuộc nói chuyện trong phòng XÀ PHU để hiểu vấn đề.
Trong phòng XÀ PHU, đêm…
- Hoàng thượng, ta đã hoàn thành nhiệm vụ rồi, ban thưởng nga – Triệu Lam đại tướng quân đỉnh đỉnh đại danh hiện đang dựa vào người bạn XÀ cọ qua cọ lại, y như con cún con đang đòi xương để gặm (TL: ngươi ví ai là cún hả. T.g: Ngươi không có tư cách khiếu nại. TL: lý do. T.g: *cười nhẹ* Ngươi là nhân vật phụ. TL: *cứng họng, tổn thương sâu sắc*)
- Ngươi xê ra – XÀ PHU vừa nắm đầu Triệu Lam lôi ra vừa nói
- A, hoàng thượng, ngươi hứa rồi, phần thưởng của ta đâu, mĩ nhân của ta đâu
- Ngươi ngồi xuống trước đi
Triệu Lam ngồi xuống, mắt vẫn nhìn chằm chằm về phía XÀ PHU :
- Hoàng thượng, nếu ngươi muốn tự mình “lấy thân báo đáp” ta cũng không ngại nga, ngươi tuy không thuộc loại mĩ nhân ta thích nhưng cũng là một mĩ nam nhân nga. - Triệu Lam, ngươi thật sự không muốn sống hả – Thiên Ân nghe xong lập tức cho tên ngu vừa phát ngôn một chưởng. Triệu Lam nhanh chóng né qua một bên, chưởng lực đập vào bàn, cái bàn bằng gỗ yếu ớt nhanh chóng nát thành bột vụn.
- Ê…ê, cẩn thận, chết người nga
- Được rồi, Triệu Lam, ngươi thấy 12 người lúc nãy thế nào
Triệu Lam mơ màng nghĩ lại :
- Mĩ nhân, toàn là đại mĩ nhân nga
- Được rồi, ngươi chọn ra hai người trong đó đi – XÀ PHU vừa nói vừa lấy một xấp hình vẽ ra cho Triệu Lam
- Chọn sao để coi – Triệu Lam cúi đầu suy nghĩ – Nữ nhân thì ta chơi chán rồi, chọn nam nhân đi. Hừm, người này có vẻ mạnh, không đè được (chỉ SƯ TỬ), người này có vẻ yếu ớt, sẽ không chịu nổi (chỉ BẠCH DƯƠNG), tên này…nhan sắc không đủ tiêu chuẩn (chỉ KIM NGƯU), tên này nhìn gian quá (chỉ SONG TỬ), hai người này sinh đôi hả… – Triệu Lam nhìn thật kĩ, ba phút sau phán – Ta chọn hai người này.
XÀ PHU và Thiên Ân đứng hình trong chốc lát, lòng cùng nghĩ :
“Triệu Lam, ngươi thật sự rất có mắt nhìn người, không chỉ chọn trúng hai người đẹp nhất mà cũng là hai tên ác nhất. Dù là bọn ta muốn hại ngươi cũng phải thương cho ngươi nga. Ngươi cứ ráng mà sống, qua được ải này bọn ta sẽ không chơi ngươi nữa đâu” (không biết ẻm nó còn mạng mà qua không nữa)
- Khụ, được rồi, bọn họ ở cách đây hai gian phòng, chuyện còn lại là do ngươi nga, trời cũng sắp sáng rồi, hành động nhanh chóng một chút – XÀ PHU vỗ vai Triệu Lam tỏ vẻ thương cảm nói
- Triệu Lam, nếu ngươi còn…khụ…còn tốt đẹp mà có được mĩ nhân, ta sẵn sàng giúp ngươi rước họ về phủ nga – Thiên Ân cũng vỗ vai Triệu Lam nói - Hahahaha, “bằng hữu tốt”, các ngươi yên tâm – đương sự Triệu Lam của chúng ta vẫn chưa ý thức được nguy hiểm, vỗ vai hai “bằng hữu tốt”.
Hai người cùng lắc đầu “Triệu Lam, đừng trách bọn ta”. Ngay đêm đó, Thiên Ân và XÀ PHU lấy lý do xử lý việc triều chính, nhanh chóng chuồn về hoàng cung, để lại con cừu nhỏ tên Triệu Lam giữa hang sói.
Triệu Lam sau khi xác định phòng của mĩ nhân hết sức vui vẻ, nhẹ nhàng bước vào. THIÊN YẾT không biết đi đâu, trong phòng chỉ có MA KẾT đang ngủ. Mà thực chất, bạn KẾT đã tỉnh từ lúc Triệu Lam bước vào phòng, nhưng phát hiện người vào là tướng quân đã giúp bọn họ đánh bại Bách Hoa Lâu nên cũng không quan tâm, nghĩ tên này có lẽ tìm nhầm phòng nên tiếp tục nhắm mắt ngủ. (t.g: làm như ai cũng bệnh mù đường vậy. MK: ý nói ta mù đường hả ? *rút kiếm*. t.g: a, XỬ NỮ kìa *chỉ*. MK: đâu *quay đầu*. T.g: *chuồn lẹ*).
Triệu Lam nhìn thấy chỉ có một người, tưởng tìm nhầm phòng quay ra, nhưng đi lại vẫn là phòng đó, quyết định không tìm nữa, trực tiếp hành động. MA KẾT đang ngủ cảm nhận có người đè lên mình thì xoay người lại, đôi mắt vẫn còn mơ ngủ mở ra một nửa, môi mấp máy muốn hỏi lại không phát ra thanh âm. Nói chung là hiệu ứng mới tỉnh kết hợp với nhan sắc vốn có tạo thành một hình ảnh khiến người ta rất là muốn…phạm tội. Ngay lúc này, cửa bật mở. Bạn THIÊN YẾT vừa không biết ở đâu chạy về, đập vào mắt là cảnh Triệu Lam đang đè trên người MA KẾT, một tay đỡ trên lưng, một tay để trên ngực, mặt bạn KẾT mơ màng nhìn người bên trên, có vẻ không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Với cái đầu đã nhồi nhét vô số AV cũng như GV của THIÊN YẾT, bạn lập tức liên hệ hình ảnh trên đến cảnh…18+ (tự hiểu nha). Máu nóng bốc lên não, bạn lập tức rút đao ra chém tới. Triệu Lam cảm nhận sát khí, nhảy qua một bên, THIÊN YẾT chuyển mũi đao đuổi theo làm cho cái bàn vỡ làm đôi. Triệu Lam xua tay nói :
- Khoan, bình tĩnh, có gì từ từ nói
- Nói, ngươi vừa làm gì anh của ta ? – THIÊN YẾT vẫn không ngừng chém hỏi
- A, là hoàng thượng kêu ta tới mà.
- XÀ PHU hả ? – MA KẾT vẫn còn mơ mơ theo phản xạ hỏi lại. - Bảo hắn dừng lại trước đi – Triệu Lam vừa chật vật né đao của THIÊN YẾT vừa nói
- YẾT à, nghe hắn nói trước đi – MA KẾT hướng đến THIÊN YẾT đang nộ khí xung thiên nói
- Anh, hắn có làm gì anh không ?
- Làm gì ? – MA KẾT chớp chớp mắt vẻ khó hiểu hỏi
- Azzz…anh chưa tỉnh nữa hả - THIÊN YẾT cúi đầu chán nản nói.
Đây là một bí mật của anh em cậu. Khi một người vừa tỉnh có hai trường hợp, một là cực kỳ nóng tình, hai là cực kỳ nhu thuận. THIÊN YẾT là loại I, còn MA KẾT chính là loại II. Một khi vừa tỉnh dậy thì thậm chí bị giết cũng không có phản ứng. THIÊN YẾT kiên nhẫn đợi thêm năm phút, lát sau MA KẾT bắt đầu tỏa ra sát khí. Ngẩng đầu lên nhìn Triệu Lam đang run hỏi :
- Ngươi vừa làm gì ?
- A…ta…ta gì cũng không có làm nga – Triệu Lam đổ mồ hôi hột đáp.
- Lúc nãy ngươi nhắc XÀ PHU là sao ? – THIÊN YẾT
- Hắn nói… – Triệu Lam vô cùng thành thật kể lại giao ước cũng như cuộc nói chuyện với XÀ PHU. Một lát sau, cả hai người đều không phản ứng. Lúc này, mặt trời vừa lên, căn phòng trở nên sáng hơn, tiếng chim líu ríu vang ngoài cửa sổ. Triệu Lam đang ngây ngẩn thưởng thức nhan sắc của hai người đột nhiên nghe MA KẾT nói :
- XÀ PHU xử sau, xử tên này trước.
Hai ánh bạch quang lóe lên, hai thanh kiếm vô cùng xinh đẹp nằm trong tay bạn KẾT, phối hợp với hai thanh đao màu đen trong tay bạn YẾT, làm nên một tổ hợp khiến Triệu Lam vô cùng mong muốn được quay đầu bỏ chạy. Vậy là những âm thanh “sát phong cảnh” cứ thế vang lên giữa buổi sớm.
Các bạn khác nghe thấy tiếng đổ vỡ trong phòng lập tức chạy qua xem, hình ảnh đầu tiên chính là đại tướng quân Triệu Lam đang ngã ngồi trên mặt đất, một thanh đao gác lên cổ, một thanh kiếm cắm sát “bộ phận chứng nhận là đàn ông” của y. Trước mặt chính là hai tên hung thần nộ khí xung thiên, sẵn sàng cho tên này chết không toàn thây. CỰ GIẢI động lòng thương xót vội ngăn lại :
- Hai người bình tĩnh, có gì từ từ nói
Hai bạn kia nghe vậy, tạm thời thu lại sát khí, đao kiếm vẫn như cũ không di chuyển. SONG NGƯ hỏi nhỏ :
- Chuyện gì vậy ?
- Hỏi hắn – THIÊN YẾT hết sức ngắn gọn phun ra hai chữ, toàn bộ ánh mắt chuyển qua người Triệu Lam.
- A, hai người cho ta lên ghế ngồi cái đã
Hai bạn rút lại hung khí, kéo mọi người qua phòng kế bên vì căn phòng vừa rồi đã tan nát. Triệu Lam ngồi xuống, vừa kể vừa nhìn khuôn mặt ngày càng đen của hai người kia. Sau khi mọi chuyện được miêu tả một cách chính xác đầy đủ, bao gồm cả ý đồ của y khi đè bạn KẾT, Triệu Lam đột nhiên cảm thấy nhiệt độ tuột một cách đột ngột. XỬ NỮ nở nụ cười “Sunlight trắng không tì vết” nói :
- Thì ra chuyện là vậy nga – vừa nói vừa tiến lại gần, tay vung lên, trên mặt Triệu Lam lập tức xuất hiện năm dấu tay màu đỏ sau tiếng “Chát” cực kỳ thanh thúy. CỰ GIẢI cũng lại gần, cúi đầu nói xin lỗi rồi cho ngay một cú vào giữa mặt. Triệu Lam mất nữa ngày mới nhận ra mình vừa bị hai nữ nhân đánh, hung hổ đứng lên :
- Hai người làm gì vậy ? - Còn nói làm gì hả, mày chạm vào chồng bà, bà chưa xẻo da rọc xương, lóc thịt rút máu, cạo đầu móc mắt, lăng trì xử tử,….(lượt bỏ 1000 từ)…là may rồi đấy, còn hỏi gì à – XỬ NỮ chống nạnh, chỉ vào mặt Triệu Lam mắng không thương tiếc
Những người còn lại trong phòng, nhìn XỬ NỮ mặt đỏ lên vì tức giận, nhìn CỰ GIẢI “hiền lành” cho người ta một đấm, lại nhìn đến hai tên ôn thần mặt mũi sáng lán, vui vẻ thoải mái chỉ có thể lắc đầu : “Coi như ngươi không may”.
- Được rồi NỮ, chủ mưu trong vụ này là XÀ PHU không phải hắn – SONG TỬ
- Phải đó, chúng ta nên nghĩ cách tìm con rắn đó tính sổ - THIÊN BÌNH
- Hắn chuồn về cung rồi, chúng ta đâu có tự tiện vào được – SONG NGƯ
- Hay là tìm cách lẻn vào – KIM NGƯU
- Hoàng cung không phải tên gọi chơi đâu – SƯ TỬ
- Tớ có cách – BẢO BÌNH
- Cách gì ?
- Hắn… – chỉ Triệu Lam – …sẽ đưa chúng ta vào.
- Phải không Triệu Lam đại tướng quân ? – BẢO BÌNH vừa nói vừa lấy bình độc dược ra lắc lắc
- Phải…phải…ta đưa…ta đưa – Triệu Lam khóc không ra nước mắt : “Ta không đưa được sao, đây là uy hiếp mệnh quan triều đình nga”
- Tốt, lần này phải cho hoàng cung gà bay chó sủa, cho tên XÀ PHU đó biết lợi hại – BẠCH DƯƠNG
- Được, chúng ta vào cung.
Chương 35: ĐỒNG HƯƠNG
Thế kỷ 21, ở một ngọn núi nào đó…
- Hoàng Linh, nhanh lên
- Tới đây
Cô gái tên Hoàng Linh vừa cố sức chạy theo vừa nói.
- Linh, cậu hái cái gì vậy ?
- Là hoa lan đó, giống lan này rất hiếm, chỉ có ở vùng này thôi.
- Linh, cậu mê hoa từ lúc nào vậy, tớ nghĩ cậu ngoài mấy thứ dao kéo thì không còn gì khác chứ ?
- Cái gì mà dao kéo hả ? Đó là dụng cụ, là dụng cụ mổ, là đồ cứu người đó.
- Linh, cậu lại đi đâu đó ?
- Đằng kia có bông hoa đẹp lắm, đợi tí.
- Linh quay lại, đó là vách núi đó – người con trai đi đầu đoàn người hét lớn
- Không sao đâu, đợi tí thôi – Linh chạy đến chỗ vách núi.
- Linh quay lại – những người khác cũng hét lớn, chạy đến chỗ cô
- A, lấy được rồi, ơ…aaaaaaaaa… - Linh trượt chân một cái, rơi thẳng xuống vách núi.
- Linhhhhh……
Hoàng cung, lãnh cung…
- Tiểu thư, tiểu thư, người tỉnh dậy đi mà, tiểu thư… - một nha hoàng đang ra sức lay người nằm trên giường, mặt đầy nước mắt.
- Ai da, chết tiệt, đau đầu quá
- Tiểu thư, người tỉnh rồi, tỉnh rồi. Em đã nói mà, người sẽ không chết đâu – nha hoàng vui vẻ, nhảy tưng tưng.
- Ể, ngươi là con nào ? Chỗ này là chỗ nào ?
- Tiểu thư, người đừng dọa em. Em là nha hoàng của người, là Linh nhi của người. Người đừng quên em mà – cô bé vừa mới cười tươi giờ lại nước mắt tuôn rơi dạt dào.
- Câm, khóc nữa ta khâu miệng bây giờ.
Linh nhi sợ hãi vội im miệng, tiểu thư nhà nàng khi nào mà dữ tợn như vậy chứ, tiểu thư sao lại nhìn nàng chằm chằm vậy chứ, tiểu thư nhà nàng khi nào có kiểu gãi đầu không chút ưu nhã thế chứ (gãi đầu cũng ưu nhã được sao ?) tiểu thư ơi, tiểu thư…
- Lại đây – nữ nhân trên giường ngoắc ngoắc ngòn trỏ về phía Linh nhi
- Hix…tiểu…tiểu thư…
- Nín, Linh nhi, tiểu thư vừa tỉnh dậy, không nhớ gì hết, em kể vài chuyện cho ta nghe đi
- Tiểu thư, người sao lại mất trí nhớ chứ ? Tiểu thư…
- Không khóc, nhức đầu quá
- Em xin lỗi, tiểu thư, người là Y Lan, hai năm trước nhập cung được phong là Lan phi. Nhưng thàng trước, cha người là Lễ bộ Thượng Thư bị vạch trần tham ô, bị xử trảm, người bị đày vào lãnh cung. Lúc nãy người vừa ăn xong chén canh sâm của Lệ phi đưa tới thì ngất xỉu, em chạy đi gọi ngự y nhưng không ai thèm tới hết. May mà người cuối cùng cũng tỉnh lại. Tiểu thư, lúc nãy người thật sự dọa Linh nhi sợ chết được.
- Chết tiệt
- Tiểu thư, người nói gì vậy ?
- Linh nhi, đi lấy cho ta chút nước
- Dạ
Cho Linh nhi ra khỏi phòng, Hoàng Linh giờ là Y Lan tựa vào giường suy nghĩ : “Mình nhớ là vừa rơi xuống núi, giờ lại bay tới đây. Coi bộ là Tá Thi Hoàn Hồn rồi, Y Lan, Y Lan nghe cái tên đã thấy yếu đuối rồi. Còn canh sâm, Lệ phi. Aizz không có đầu óc, thứ đó mà cũng ăn cho được…cũng may là bị đày vào lãnh cung rồi, đỡ bị phát hiện”
- Tiểu thư, uống nước đi
- Cám ơn, lấy cho ta cái gương đi
--W A P S O 1 . P R O--
Y Lan cầm lấy chiếc gương, ngó qua ngó lại thầm nghĩ : “May mà là mĩ nhân, cũng không tới nỗi xui xẻo”
- Linh nhi, em đi ngủ đi, mai có nhiều việc lắm đó
- Tiểu thư, ngươi không sao chứ ?
- Không sao, mau đi ngủ đi
- Dạ
(vợ của bạn XÀ đã lên sàn)
Phủ tướng quân, phòng khách…
- Triệu Lam, nước
- Dạ, đây ạ
- Triệu Lam, lột vỏ hạch đào
- Vâng
- Triệu Lam, ở đây có bụi
- Lập tức lau ngay đây
- Triệu Lam, ta mỏi chân
- Triệu Lam,…
Đại tướng quân Triệu Lam đỉnh đỉnh đại danh hiện đang bị 10 người-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đó xoay vòng vòng. Triệu Lam tướng quân khóc không ai nghe, khổ không ai hiểu, đã biến đau thương thành lực lượng, phục vụ hết sức “tận tình”. Còn 2 người-mà-không-ai-dám-chọc sau khi “nắn gân sửa cốt” cho Triệu Lam một trận đã bỏ đi tìm tên “đầu đàn”. Khụ…còn về tên đầu đàn…khỏi hỏi ha.
Hoàng cung, lãnh cung….
- Hahahahaha….
Tiếng cười man rợ vang lên làm hết thảy cung nhân trong bán kính 10m lạnh sống lưng. Bắt đầu từ sáng sớm, giọng cười hết sức man rợ đó đã vang lên liên tục.
Linh nhi co rúm đứng một bên nhìn tiểu thư nhà nàng, mắt ngập nước: “Tiểu thư, người đừng dọa Linh nhi, sao tiểu thư cứ chốc lát lại cười mà còn cười khủng khiếp vậy chứ. Tiểu thư, người từ bao giờ hứng thú với cây cỏ, từ bao giờ hứng thú với dao kéo, từ bao giờ không có hình tượng, từ bao giờ lại có sở thích cắt xén y phục, từ bao giờ lại thích nhảy như điên nhân, từ bao giờ….”
Trong khi Linh nhi dễ thương đáng yêu đang ở một bên “tự kỷ”, Lan phi xinh đẹp của chúng ta không hề hay biết mình đã bị mất hình tượng, còn bị gán cho cái danh “điên nhân”.
Được rồi, bây giờ không phải là Y Lan chính cống, nhưng Hoàng Linh thật sự là rất rất rất hưng phấn nga. Sau khi chấp nhận số phận “đã xuyên không”, Hoàng Linh quyết định tiếp tục cuộc sống mới, làm những điều mình yêu thích chính là : trung y và giải phẫu. Ở hiện đại pama không cho học trung y, cô phải lén học. Ở đây không những có thể đường đường chính chính học trung y mà còn có một vườn dược thảo cho riêng mình. Hơn nữa, cô đã phát hiện, dao kéo ở đây là chất liệu cực tốt, bạc nguyên chất nga. Đúng là hoàng cung có khác. Do hưng phấn quá độ cộng thêm vừa mới chấp nhận việc xuyên không, tâm lý chưa ổn định, niềm vui cứ thế hóa thành tiếng cười. Đầu tiên là cười mỉm, cười ngoác miệng, cười ra tiếng, cuối cùng hình thành tiếng cười “man rợ”.
- Linh nhi, mang cho ta chậu nước lại đây, đứng đó làm gì ?
Lan phi sau khi “tự kỷ” xong mới ý thức được nô tì bé nhỏ bị mình dọa đến ngây người, ba hồn bảy vía bay mất một nửa vội gọi hồn về cho Linh nhi.
- Tiểu thư, người…người thật sự không sao chứ ? Người đừng làm Linh nhi sợ…huhuhu…
Y Lan nhìn tiểu nha hoàn nhà mình khóc tới mức nước mắt cũng dùng để tưới cây thì lắc đầu :
“Haiz…phải đào tạo lại mới được”.
Trong khi đó, tại ngự thư phòng…
- Á…người đâu… - tì nữ vẫn thường quét dọn tại ngự thư phòng chạy vội ra ngoài la lên
- Chuyện gì ? – một cẩm y vệ chạy vào lập tức á khẩu
- Có chuyện gì ? – thêm một đám người tới và lại á khẩu
Tình trạng của “ngự thư phòng” hiện tại có thể nói là được “tân trang” vô cùng “triệt để”. Trên long án là một đống nước màu đen không biết là cái gì, màn cùng thảm đều bị xé nát, trần nhà hiện rõ năm chữ lớn : “XÀ PHU, đi chết đi”. Căn phòng từ màu vàng chói lóa đã trở thành một đống…không biết là màu gì.
- Chuyện gì vậy ? – giọng nói ồm ồm uy nghiêm vang lên khiến tất cả những ai ngoài cửa đều run lên một hồi. Tất cả cùng quỳ xuống :
- Xin hoàng thượng thứ tội
- Có chuyện gì ? –XÀ PHU nhíu mày, trong lòng có chút dự cảm không may
- Là…hoàng thượng…trong ngự thư phòng… - cung nữ nói được mấy chữ đã thiếu điều muốn khóc lên. Cảm giác không may trong lòng XÀ PHU lại tăng thêm một bậc.
Bước chân vào “ngự thư phòng”, hoàng thượng uy nghi vĩ đại chính thức chết đứng. XÀ PHU nhìn quanh căn phòng một chút, bỗng cảm thấy hối hận (muộn rồi em) đã chọc tới hai tên kia. Có điều, không lẽ dễ dàng vậy sao…
- Mau tra xét quanh hoàng cung, nơi nào bị phá hoại báo về cho ta
XÀ PHU nói nhanh với thị vệ ngoài cung, khiến cho mọi người cảm thấy kì lạ.
- Hoàng thượng, có cần truy bắt tên phá hoại không ?
- Bỏ đi, các ngươi không bắt nổi bọn họ đâu. Dọn dẹp chỗ này cho ta.
Nửa canh giờ sau, hoàng thượng XÀ PHU đã vô cùng hối hận.
- Hoàng thượng, ngự trù phòng (nhà bếp) đã bị hủy, tất cả trù sư (đầu bếp) bị hạ dược đã ngủ hết rồi.
- Hoàng thượng, ngự hoa viên bị phá hoại, toàn bộ hoa đã bị hái hết rồi.
- Hoàng thượng, tẫm cung của ngài bị đổ mực đen toàn bộ
- Hoàng thượng, hồ sen bị phá, cá trong ao cũng đã chết hết
- Hoàng thượng,…
- Các ngươi ra ngoài, gọi người đến dọn, trong vòng ba ngày khôi phục nguyên bản cho ta
XÀ PHU xoa xoa thái dương, phất ađuổi bọn thị vệ ra ngoài, bắt đầu chìm vào hối hận : “Không phải chứ, mới có một đêm đã khiến hoàng cung tan nát, làm việc cũng nhanh quá đi. Aiss…sao không tìm Thiên Ân mà phá, vương phủ rõ ràng nhỏ hơn, canh phòng cũng dễ vào hơn, sao lại nhắm ngay hoàng cung chứ ?”
Tuy nhiên, như chúng ta đã biết, hai anh em MA KẾT, THIÊN YẾT không có khả năng tha cho bất cứ tên nào chọc tới mình nên phủ đệ của Bình Nam vương gia hiện tại cũng đã trong tình trạng “hoang phế điêu tàn”.
- Haizz…ca ca, sao chúng ta lại chọc phải hai tên ôn thần này chứ ? – Thiên Ân vương gia vừa uống trà vừa nhìn mảnh vườn mình tốn bao công sức chăm sóc hóa thành bãi cát than vãn.
Hạ nhân trong phủ chạy tới chạy lui, không phải nới này bị phá cũng là nơi kia bị hủy, nhất thời Thiên Ân vương gia có một loại ham muốn sâu sắc muốn băm vằm tên chết tiệt khiến mình bị vạ lây.
Quay về lãnh cung…
Hai bóng trắng đang phi với tốc độ mắt thường khó thấy bay qua lãnh cung, đột nhiên một trong hai cái dừng lại.
- Anh, chuyện gì vậy ? – người kia hỏi
- Nghe gì không ?
Hai người lắng nghe kĩ, đó là một giọng hát :
“So I say a little prayer
And hope my dream will take me there
Where the sky are blue
To see you once again my love…”
- Bài “My love” thì sao ?
- Người ở đây không có khả năng hát bài này, chỉ có thể là…
- Ý anh là chúng ta gặp đồng hương
- Mau đi coi
Vậy là hai người-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy phi nhanh vào khu vực lãnh cung.
- Aaa….hai ngươi là…là ai ? – Y Lan đang vui vẻ tưới nước bị hai cái bóng trắng đột ngột hiện ra dọa cho mất hồn.
- Ngươi xuyên không tới phải không ? – THIÊN YẾT hỏi (đi thẳng vào trọng tâm luôn)
- Hở, nói vậy ngươi cũng… - Y Lan ngước mặt nhìn rõ tên trước mắt - …a THIÊN YẾT, là cậu sao ?
- Chúng ta quen nhau sao ? – lần này là MA KẾT
- Oa MA KẾT, cậu cũng ở đây hả ? Mình là Hoàng Ling, là Hoàng Linh nè
- Hoàng Linh... – hai người nhìn Y Lan một hồi - …không giống
- Haizz…chuyện căn bản là…@#$% - Y Lan dùng khả năng tóm gọn cự kì nhanh gọn lẹ kể ra một lượt chuyện của mình. Cuối cùng kết thúc dưới ánh mắt “đã hiểu” của hai người kia.
- Hai người ở đây, vậy mười người kia…
- Cũng ở đây
- Oh, vậy thì tốt rồi, mau dẫn tớ đi gặp họ đi – Y Lan nhảy loi nhoi tại chỗ
- Tối đi, bây giờ không được
- Tại sao ?
- Không nói nhiều – THIÊN YẾT liếc một cái khiến bạn Y Lan câm luôn, trong đầu vẫn là không phục :
“Không công bằng, tai sao tên này liếc một cái luôn khiến người ta có cảm giác lập tức bị mang đi lột da chứ ? Sao lúc nào cũng là hắn có uy hơn chứ ? Lão thiên gia, ông thật rất rất rất không công bằng”
- Bọn tôi đi đây, còn có quản cái miệng cô nhóc kia cho cẩn thận – MA KẾT nói xong liền phi thẳng ra ngoài.
Lúc này, Y Lan mới chú ý tời Linh nhi đã hóa đá ở một bên. Cô thở dài, đi qua nói :
- Linh nhi, không cần tỏ ra như sắp chết, vào nhà chúng ta từ từ nói chuyện.
Linh nhi ngước mắt nhìn vị tiểu thư sau khi tỉnh dậy đã thay đổi hoàn toàn, đầu óc mờ mịt theo tiểu thư vào nhà.
Hai canh giờ sau…
- CÁI GÌIIIIIIIIIIIIIIIIII…? – có ai đó đã chịu một đả kích vô cùng mạnh.
Chương 36: THẬP ĐẠI MĨ NỮ CỦA MƯỜI SÁU NĂM TRƯỚC
Đêm, tại khu vườn trong Triệu tướng quân phủ…
- Oaoaoaoa….cứ tưởng sẽ chẳng bao giờ gặp các cậu nữa cơ…huhuhu… - một cô gái xinh đẹp đang vô cùng “mất hình tượng” ôm chầm lấy một cô gái khác khóc đến "lê hoa đái vũ”, thảm thiết vô cùng.
- Hoàng Linh, nhớ cậu quá nga…huhuhu… - một đám nữ nhân ôm lấy cô gái, nước mắt cứ thế tuôn trào không phanh.
- Huhuhu…Hoàng Linh ơi…nhớ quá đi…
- Oaoaoa…
Cứ thế những tiếng khóc của nữ nhân vang lên khắp tướng phủ trong đêm, khiến cho hạ nhân trong phủ sợ tới mức không dám tắt nến. Nhiều ngày sau đó, lời đồn “tiếng khóc ma nữ tại tướng phủ” cứ thế lan truyền thu hút vô số “cao nhân” đến để “trừ tà” cũng như một lượng lớn những người “tò mò” đến “mở mang tri thức”. Phủ tướng quân mấy ngày tới, hảo náo nhiệt nga.
Bất quá đó là mấy ngày tới, hiện tại Hoàng Linh đang cùng đám bạn thân “tao ngộ” tại vườn hoa. Một đám bắt đầu hỏi chuyện :
- Linh, dạo này ba ma của bọn tớ sao rồi ? – CỰ GIẢI và SONG NGƯ hỏi ( các em đúng là người con của gia đình )
- A, nhắc tới ba ma của các cậu, thật sự kì quái. Sau khi các cậu biến mất, chẳng những không cho người đi tìm, mỗi lần tớ hỏi tới đều nở nụ cười kì dị nói “Chúng nó chơi rất vui vẻ, mắc gì phải gọi về”. Thế đấy !!!!
- Hở, sao có cảm giác họ biết chúng ta ở đây ấy nhỉ ? – SONG TỬ
- Không thể nào – BẠCH DƯƠNG SƯ TỬ đồng thanh
- Có thể, ai biết được – BẢO BÌNH
- Nhưng chuyện này sao có thể, chúng ta đâu phải tới đây bằng phương thức thông thường đâu ? – KIM NGƯU
- Nhưng nếu thật sự không biết thì biểu hiện cũng quá khác thường đi – XỬ NỮ
- Phải đó, có cha mẹ nào mà con mất tích còn thế không – THIÊN BÌNH
- Tớ cũng nghĩ vậy, nhưng mỗi lần hỏi tới thì ai cũng trả lời y như vậy hết – Hoàng Linh
Cả nhóm lâm vào trầm tư, đột nhiên có bóng người vụt qua
- Ai ? – THIÊN YẾT hô lên
- A là ta, bình tĩnh – bóng đen bước ra, là Triệu Lam
- Ngươi nửa đêm nửa hôm chui ra đây làm gì, dọa người sao ? – THIÊN BÌNH
- Ê, ai dọa người chứ, mấy người nửa đêm ra vườn hoa của ta la hét làm cho ai cũng tưởng con ma nữ nào xuất hiện. Ta chỉ là ra xem có chuyện gì thôi – Triệu Lam làm ra biểu tình “ta vô tội, là các ngươi sai trước” nói.
- Ngươi nói ma nữ ? – giọng THIÊN BÌNH cao vút, trên mặt nở một nụ cười làm ai nhìn cũng lạnh run.
- Hahaha…tỉ tỉ xinh đẹp, ta sai rồi, ta sai rồi…hahaha… - Triệu Lam giọng run rẩy vừa lùi về sau vừa nói
Cả đám tặng cho tên kia một cái liếc mắt. Hoàng Linh nhìn nhìn nói :
- Người này là ai vậy ?
- Ta đại tướng quân đỉnh đỉnh đại danh Triệu Lam của Caidoz – Triệu Lam nghênh mặt một góc 45’ nói
Hoàng Linh nhìn rồi lại nhìn, nhìn tới mức ai đó đổ mồ hôi lạnh.
- Ta hiểu, mấy tên kia không phải ai cũng chịu đựng được – Hoàng Linh vỗ vai Triệu Lam làm ra vẻ đồng tình nói
Chỉ thấy đại tướng quân vẻ mặt ngu ngơ hoàn toàn không ý thức được mình vừa mới bị một cô gái “thương hại” ( nhục quá đi ! )
12 người cố gắng nhịn cười nhìn tên đại tướng quân đơ ra như khúc gỗ kia. Lát sau, MA KẾT và THIÊN YẾT đưa Hoàng Linh về cung. Đến lúc bọn họ về, đang định đi vào nhà thì :
- Triệu Lam, căn phòng kia là gì ? – MA KẾT chỉ một cánh cửa đá có vẻ nặng nề nói
- Chỗ đó là phòng chứa bảo vật của ta
- Phòng chứa bảo vật !!! – cả đám hai mắt sáng rỡ
- Này…không được…nghĩ cùng đừng nghĩ… – qua mấy ngày bị hành hạ, Triệu Lam bấy giờ chỉ cần nhìn cũng biết bọn họ muốn gì. Không được nga, chỗ đó là cả gia tài của người ta đó.
- Không được sao ? – cả nhóm vẻ mặt bất thiện nhìn về cái tên đang xua tay liên tục
- Ách…ta…
- Ngươi không cho mặc ngươi, bọn ta cứ vào – BẢO BÌNH nói chưa xong đã chạy vụt vào căn phòng kia
Cánh của đá có vẻ nặng kia bị BẠCH DƯƠNG cho một cú vỡ đôi. Bên trong là những bảo vật sáng chói lóa, còn có 10 bức tranh mĩ nữ được treo trên tường. BẢO BÌNH lia mắt liên tục về phía đống bảo vật, BẠCH DƯƠNG phụ trách gom bất cứ cái gì cô nàng chú ý. NHÂN MÃ tung tăng nhảy vào đống vàng hại SƯ TỬ cứ nơm nớp sợ nàng bị “vàng đè chết” ( sỉ nhục chỉ số IQ người hiện đại quá đi ). THIÊN BÌNH lượn qua lượn lại, cầm từng món lên đánh giá, theo sát cô nàng là SONG TỬ đang bận lựa coi nên chọn món nào cho nữ thần của mình. Những người còn lại, tinh thần đều để lên mấy bức tranh bởi vì người trong đó có chút…quen mắt.
- Triệu Lam, họ là ai ? – XỬ NỮ chỉ mấy bức tranh hỏi
- Đó là “Thập đại mĩ nữ” của 16 năm trước – Triệu Lam nói, đôi mắt hiện lên một vẻ tiếc nuối mơ hồ
- Nói rõ ra – MA KẾT nói. Cậu cảm nhận mấy người này phi thường quen mắt.
- Thập đại mĩ nữ 16 năm trước đột nhiên mất tích hết chín người, chỉ còn một người là “Độc thủ” Phi Yến cô nương cũng là hoàng hậu tiền triều còn tung tích. Cả chín người đột nhiên biến mất khiến giang hồ năm đó loạn thành một trận, bọn họ như bốc hơi vậy, tìm đâu cũng không thấy – Triệu Lam nhìn mấy bức tranh nói
- Mọi người mau qua đây – SONG NGƯ kêu lên
- Gì vậy NGƯ ? – mấy người đang loi nhoi trong đống bảo tàng vội chui ra chạy về phía SONG NGƯ
- Cái này…tên…bọn họ… - SONG NGƯ chỉ mấy bức tranh, lắp bắp
12 người nhìn chằm chằm tên mấy mĩ nữa rồi lại ngó ngó mấy bức hình, mất khoảng 10 phút sau, cả đám la lên :
- MẸ !!!!!!!!!!!
Chương 37: NỖI LÒNG CỦA MẸ
- MẸ !!!!!!!!!!!
- Hả cái gì, đó là mẫu thân của các người ? – Triệu Lam kinh ngạc hỏi
12 người cùng nhìn Triệu Lam nói :
- Ngươi biết bao nhiêu về họ nói.
- Nhưng…nhưng mấy người phải giải thích đã chứ - Triệu Lam vẫn trong cơn ngẩn ngơ
- Ngươi nói không ? – một thanh đao đen bóng đã kê sát cổ Triệu Lam
- Oa…từ từ…ta nói… - Triệu Lam vội lùi ra sau
- Khụ khụ…mười sáu năm trước, thập đại mĩ nữ nổi tiếng có dung mạo vô song, mỗi người lại có một tuyệt kĩ riêng của mình. Năm đó bọn họ vừa tròn 20 tuổi, 10 người cùng hẹn nhau lên núi chơi, chỉ có Phi Yến cô nương ở trong cung không tiện ra ngoài. Sau đó thì không ai trở về. Có người đồn bọn họ bị yêu tinh trên núi bắt đi, cũng có người nói là bị sơn tặc bắt. Nói chung là bọn họ cứ như vậy mà biến mất, gia quyến tìm suốt mấy năm không có tung tích. Vì chuyện này mà giang hồ năm đó nổi lên một trận phong ba, toàn là từ đám người thầm luyến họ mà ra hết. Cũng 16 năm rồi, chuyện này tới giờ sợ là đã thành truyền thuyết.
- 16 năm trước sao… – SONG NGƯ nghiền ngẫm - …bọn mình năm nay 15 tuổi, mà hình như mẹ chúng ta cũng có chút quan hệ.
- Hành động của bọn họ cũng rất kì quái – KIM NGƯU
- Võ công của bọn tớ là mẹ dạy cho – THIÊN YẾT MA KẾT
- Bọn này cũng thế - BẠCH DƯƠNG SƯ TỬ
- Lúc trước mẹ cũng một hai lôi đầu tớ đi học dược thảo cho bằng được – BẢO BÌNH
- Mẹ cũng là người dạy bọn tớ mấy thứ thi họa này – CỰ GIẢI
- Cầm nghệ của tớ cũng từ mẹ - XỬ NỮ
- Thuật dịch dung là tớ học lén từ cuốn sổ tay của mẹ - THIÊN BÌNH
- Là mẹ dạy tớ múa – NHÂN MÃ
- Không lẽ mẹ của chúng ta thật sự là… - SONG TỬ đột nhiên nhỏ giọng, có vẻ như không tin được - ..xuyên qua.
Lực công phá của từ “xuyên qua” vẫn không hề suy giảm, các bạn sao ngơ ngẩn một hồi. Bọn họ lôi hết mấy bức tranh xuống mang vào nhà, nhìn chằm chằm như đang cố sức tìm cho ra một điểm khác biệt. Tuy nhiên, 9 vị phu nhân của chúng ta dưỡng nhan quá tốt, 16 năm trước và 16 năm sau đều cùng một bộ mặt.
- Triệu Lam… - SONG TỬ là người khôi phục từ trận ngây ngẩn trước tiên, chỉ vào một bức tranh, phía dưới đề tên Vô Song - …có thể nói cho ta về vị này không ?
- À, người này là Vô Song cô nương, được mệnh danh là “Quỷ phủ thần cơ tử”, tinh thông chế tạo. Nhớ lúc trước, nhờ có áo giáp và vũ khí của nàng, Caidoz mới qua được một cơn xâm lược từ bọn man di phương Bắc. Còn có vũ khí do nàng chế ra, tất cả đều có khắc một đóa tường vi.
SONG TỬ nghe tới đây, khuôn mặt trắng bệch, cậu lấy khẩu súng của mình ra, trên thân súng nổi bật một đóa tường vi khéo léo. Tay cầm súng của SONG TỬ run rẩy, nhớ năm đó ba cậu nói mẹ yêu thích nhất là nghiên cứu những thứ máy móc. Những thứ máy móc trong nhà là do một tay mẹ chế tạo.
Cậu vẫn còn nhớ lúc mẹ nằm trên giường bệnh, đã cầm tay cậu, giao cho cậu khẩu súng này. Mẹ bảo con trai phải kiên cường, mẹ còn nói lúc trước những thứ bà chế tạo đều là vũ khí sát nhân, sát cả ác nhân lẫn thiện nhân, chính vì ba nên bà đã bỏ nó, lúc này, bà làm cho cậu khẩu súng này xem như là di vật, chỉ mong thân súng chỉ vấy máu ác nhân, không vấy máu thiện nhân. SONG TỬ lúc đó chỉ mới mười một tuổi, làm sao hiểu được biểu tình chua xót cũng kì vọng của bà ?
SONG TỬ ngửa đầu ra sau, nhắm chặt hai mắt ngăn dòng dịch thể nóng ẩm trong mắt. Một bàn tay nhẹ nhàng che đi đôi mắt ẩm ướt của cậu, là THIÊN BÌNH. Cô nói nhỏ bên tai cậu :
- Không ai thấy đâu, cứ khóc đi.
Những người khác cũng thật im lặng, bốn năm trước mẹ SONG TỬ mất, cậu mất hết hai năm mới thoát khỏi cái bóng trong lòng mình, lúc này…chỉ hi vọng SONG TỬ không một lần nữa sa vào mất mác.
Lát sau, THIÊN BÌNH nhẹ nói :
- Còn người này, ngươi có biết không ?
Triệu Lam chợt giật mình. Nhìn biểu tình SONG TỬ vừa rồi, hắn ý thức được chuyện này là vô cùng quan trọng với họ nên vô cùng nghiêm túc nói :
- Người này là Thiên Lan cô nương được mệnh danh là “Quỷ tượng bất tri danh”, nổi tiếng với thuật dịch dung xuất thần nhập hóa. Không chỉ là khuôn mặt mà còn cả giọng nói, thói quen đến những mối quan hệ bên ngoài. Thiên Lan cô nương từng vì một lời khẩn cầu cùa hoàng thượng, dịch dung thành Liên Chi công chúa suốt ba năm để hoàng thái hậu được yên lòng trước khi mất. Nhưng mà, Thiên Lan cô nương từng nói : “Học dịch dung chính là tự đeo thêm gánh nặng, sống giả với bản thân, tự biến mình thành một người khác, năm đó học dịch dung là vì chán ghét dung mạo mình gây tai họa, khiến cho toàn gia bị diệt. Nhưng đến ngày sau lại thấy mệt mỏi vô cùng”. Cô nương ấy còn hi vọng, hài tử mình sau này tuyệt đối không nên giẫm lên vết xe đổ của bản thân, sống thật với chính mình.
Triệu Lam không nói nữa, hắn thấy đôi mắt của THIÊN BÌNH chậm rãi chảy ra hàng lệ trong suốt. Mẹ cô từng kiên quyết cấm cô học hóa trang là vì vậy sao ? Nhớ lại mẹ vốn tính tình cẩn thận, sao lại quên khóa cửa phòng ? Sao có thể vô ý tới mức để cuốn sổ tay quan trọng như thế ngay trên bàn trang điểm ? Sao có thể một thời gian dài vẫn không phát hiện ? THIÊN BÌNH chưa bao giờ tận lực suy nghĩ những vấn đề này, cô chính là chưa từng hiểu cho khổ tâm của mẹ.
- THIÊN BÌNH, không sao. Mẹ em chịu cho em học chính là bà tin, em có thể sống đúng với chính mình. Dù khoác bao nhiêu khuôn mặt vẫn không đánh mất bản thân. Cho dù em không hiểu cho bà, bà cũng không hề trách em, huống chi bây giờ em đã thông hiểu rồi. Muộn còn hơn không mà – SONG TỬ nhẹ nhàng ôm lấy bờ vai cô, nói ra từng lời an ủi hi vọng xóa được áy này cùng tự trách trong lòng cô.
- Ừ, mẹ rộng lượng như vậy chắc chắn không giận mà – THIÊN BÌNH mỉm cười. Nụ cười đến từ tận sâu trong tâm nở rộ như đóa mẫu đơn mùa hạ. SONG TỬ cũng nhẹ nhàng ôm vai cô, THIÊN BÌNH chính là phải vui vẻ như vậy.
( trong 12 người, kí ức về mẹ của SONG TỬ và THIÊN BÌNH là thảm nhất, ta cho chung một chap. Buồn một lúc còn hơn buồn dài dài )
Chương 38: MẸ THẬT TUYỆT VỜI
- Khụ...các người có muốn nghe về những người còn lại không ? – Triệu Lam cẩn thận hỏi, có chút ngượng nhìn đôi tình nhân đang bắn ra trái tim màu hồng.
- Nói về người này đi – BẢO BÌNH giơ bức tranh trên tay lên
- A, vị này là thần y mệnh danh “Diệu thủ hồi xuân Diêm vương địch” Bảo Nhi cô nương. Bảo Nhi cô nương y thuật đứng đầu thiên hạ nhưng lại có cá tính hơi…ưm…quái gở. Mỗi lần cứu người lại gây ra một đống rắc rối, nhớ có lần Ngân Tùng Bảo bảo chủ Mạc Thiên trúng kịch độc, phải nhờ tới Bảo Nhi cô nương, ai ngờ sau khi chữa xong, Mạc bảo chủ đột nhiên mắc chứng sợ nữ nhân, đến cuối đời vẫn không dám lấy vợ. Aizz… - Triệu Lam thở dài một hơi như đang tiếc cho một bảo chủ uy phong lẫm lẫm rơi vào tay ma nữ.
- Ách, đúng là mẹ BẢO BẢO nga – NHÂN MÃ
- Có ý gì ? – BẢO BÌNH cùng BẠCH DƯƠNG đồng thanh
- A…ý là…mẹ BẢO BÌNH cũng thật giỏi y thuật nga – NHÂN MÃ nhìn chai thuốc lắc qua lắc lại trong tay BẢO BẢO mà đổ mồ hôi hột
- Hứ, vậy còn người này ? – BẢO BÌNH giơ bức tranh trong tay BẠCH DƯƠNG lên
- Người này chính là “Xích Thánh Thủ” Bạch Vân Yến cô nương. Nhớ năm đó Bạch cô nương xích y như lửa (xích = màu đỏ) , một đôi thánh thủ có thần lực kinh người ( thủ = tay ), tay không có thể đánh vỡ tảng đá lớn. Tính cách Bạch cô nương tuy hơi nóng nảy nhưng tâm địa hiền lạnh, trên giang hồ cũng được danh xưng là nữ hiệp.
- Woa, mẹ của hai người thật đáng hâm mộ nga – NHÂN MÃ hai mắt sáng long lanh ôm tay SƯ TỬ nói.
- Hahaha…mẹ của ta mà – SƯ TỬ ngẩng mặt 45' lên trời, vô cùng tự hào nói.
- SƯ TỬ nhất định cũng là một đại hiệp nga – NHÂN MÃ
- MÃ MÃ đã nói vậy, anh nhất định thành đại hiệp – SƯ TỬ vuốt tóc NHÂN MÃ nói
- Hai người làm ơn đi, kinh quá – THIÊN BÌNH
- Sao không nhìn lại cậu với SONG TỬ trước đi – NHÂN MÃ hếch mặt lại
- Hai người thôi đi, Triệu Lam còn mẹ của MÃ thì sao ? – SƯ TỬ
- Vị này là “Lăng Ba Tiên Tử” Hạnh Nhân cô nương, nổi tiếng với vũ khúc “Phượng Hoàng Triều Nhật” đệ nhất thiên hạ. Còn có võ công cao cường, dùng lụa trắng làm vũ khí. Hạnh Nhân cô nương yêu thích nào nhiệt, khắp thiên hạ không nơi nào không đến, không hội nào không dự. Nhớ đại hội võ lâm hai mươi năm trước, Hạnh Nhân cô nương “hưng trí” vũ một khúc giữa võ đài làm cho nhân sĩ võ lâm người người say mê, kết cục làm cho đại hội loạn thành một đoàn, phải dời lại thàng sau – Triệu Lam thở dài một hơi, nhớ tới cảnh tượng loạn tới không thể loạn hơn lúc đó.
- NHÂN MÃ, cậu đúng là di truyện từ mẹ rất nhiều… – SONG NGƯ – …A Triệu Lam tường quân, nhờ ông…
- Tôi biết rồi, bức họa trong tay cô là của Như Song cô nương “Nhất tiếu thiên hạ túy”, dung mạo như hoa như ngọc, một nụ cười khiến cho cả thiên hạ say mê. Như Song cô nương còn thông minh tuyệt đỉnh, cầm kì thi họa đều tinh thông. Trong đó, thi và họa là nổi bật nhất. Mười chín năm trước, Như Song cô nương một bức “Giang Sơn đồ”, một bài thơ đề danh khiến cho sứ thần Kim Quốc mất mặt giữa triều đình. Là đệ nhất tài nữ lưu danh sử sách.
- Woa, SONG NGƯ mẹ cậu quá tuyệt vời – KIM NGƯU nắm tay SONG NGƯ nói (lợi dụng cơ hội nè!)
SONG NGƯ được “chàng” khen thì đỏ mặt, nhẹ giọng nói :
- Mẹ của NGƯU NGƯU cũng giỏi mà
Tới lượt “ai đó” đỏ mặt, tay vẫn chưa chịu buông ra.
- Khụ, này (chỉ KIM NGƯU), mẫu thân cậu là Bích Tiêu cô nương được tiên hoàng ngự bút đề danh ban cho bốn chữ “Đệ nhất trù sư”. Công phu “Thiên nữ tán hoa” độc nhất trong giang hồ. Bích Tiêu cô nương thưởng khắp mĩ thực trong thiên hạ, hiểu biết rộng rãi. Cả những lão trù sư mấy chục tuổi, sống nửa đời người cũng không sánh bằng.
- Thảo nào NGƯU ca nấu ăn ngon vậy – SONG NGƯ mặt tươi như hoa vừa cười vừa nói
- Khụ, chưa gì đã NGƯU ca rồi, còn tay không buông nữa chứ - BẢO BÌNH nói làm bạn NGƯ đỏ mặt (em ngây thơ…thật hả NGƯ ?)
- Tôi là người yêu NGƯ NHI, nắm tay thì sao ? Cậu với BẠCH DƯƠNG còn hơn nữa kìa – KIM NGƯU “giận quá hóa ngu” nói
- Ai da, có người thừa nhận nga, từ hồi nào vậy – THIÊN BÌNH
- Lâu rồi đó, hồi trước chẳng qua là “tình trong như đã mặt ngoài còn e” thôi – BẢO BÌNH
- Hai người đủ rồi, nắm tay là gì, hai chị với BẠCH ca, SONG ca không phải còn hơn nữa sao – SONG NGƯ (bé NGƯ nổi bão nga)
- Đủ - CỰ GIẢI kéo kéo tay áo THIÊN YẾT, cậu liền hiểu ý phát ra một chữ đầy sát khí.
Hai bạn BẢO BÌNH, THIÊN BÌNH lập tức câm mồm.
- Được rồi, còn hai người nữa để tôi nói luôn cho – Triệu Lam chỉ bức tranh của XỬ NỮ :
- Người đó là “Cầm Thánh” Thất Y cô nương. Cầm kĩ của Thất Y chính là đệ nhất thiên hạ, một khúc “Dương Xuân Bạch Tuyết” khiến cho điểu nhi cũng phải ngừng bay ghé xuống mà nghe. Cây đàn của Thất Y năm đó gọi là Tiêu Vĩ cầm, một trong “Tứ đại danh cầm” trong lịch sử. Sau khi Thất Y cô nương mất tích, cầm này cũng theo đó biến mất.
- A nhớ rồi, ở nhà có một cái đàn cổ, mẹ lúc nào cũng lau lau chùi chùi, coi như báu vật vậy – XỬ NỮ
- Nhà cô ở đâu ? – Triệu Lam hỏi
- Có nói ông cũng không biết, còn một người nữa, mau nói đi – XỬ NỮ
- Ừm, người này là Thần Phi cô nương xưng danh là “Ngạo Kiếm Lăng Vân”… - đôi mắt sắc bén trở nên nhu hòa, dường như trong đó có cả…ái ý cùng tiếc thương - …kiếm pháp tuyệt diệu mang theo phong thái cao ngạo của kẻ mạnh, khinh công “Thủy Thượng Phi” không ai sánh bằng. Thần Phi cô nương lúc trước là một sát thủ, nhưng không phải loại sát thủ tầm thường vì tiền làm việc. Những kẻ bị Thần Phi cô nương giết đều là đại gian đại ác, giả nhân giả nghĩa. Những người nghèo khó bị ức hiếp, thậm chí chỉ một đồng tiền cũng có thể mời “Ngạo Kiếm Lăng Vân” ra tay báo thù.
- Tuyệt quá… – XỬ NỮ ôm cánh tay MA KẾT lắc lắc - …mẹ anh tuyệt quá đi.
- Nè XỬ NỮ, trong mắt cậu chỉ có chồng thôi hả, mẹ tụi này cũng có kém đâu – NHÂN MÃ
- Phải đó, nói tới đại hiệp, mẹ của BẠCH DƯƠNG mới là nhất – BẢO BÌNH
- Mẹ của tớ cũng giỏi mà – CỰ GIẢI lên tiếng đòi quyền lợi cho người thân
- Mẹ tớ nữa
Cà đám cãi qua cãi lại, cãi tới Triệu Lam cũng nhức đầu tính chuồn đi. Đột nhiên, một giọng nói vang lên :
- Khoan đã, còn một câu hỏi nữa.
Chương 39: ĐẠI BÁ ??? CẬU ???
- Khoan đã, còn một câu hỏi nữa.
Người vừa nói là MA KẾT, cậu vừa nói vừa dùng ánh mắt “thâm tình” nhìn chằm chằm Triệu Lam.
- Ách…cậu muốn hỏi thì hỏi, đừng có nhìn tôi kiểu đó – Triệu Lam giật mình nói
- Tại sao ông biết ?
- Chuyện về họ sao, năm đó họ rất là nổi tiếng nga, ai mà không biết – Triệu Lam nói, trong giọng nói có phần chột dạ
- Nhưng ông biết rất rõ. Hơn nữa, ánh mắt của ông cho thấy, ông với họ có quan hệ không tầm thường
Triệu Lam im lặng nhìn MA KẾT, đôi mắt sắc bén phát ra tia nhìn đánh giá và thưởng thức. Một lát sau y cười phá lên :
- Cậu không hổ là con trai của Phi nhi
- Người bình thường sẽ không dùng hai chữ “Phi nhi” để gọi mẹ tôi - THIÊN YẾT
- Hahaha…các cậu đoán xem, ta bao nhiêu tuổi ? – Triệu Lam nheo nheo đôi mắt, bưng lên một chung trà vừa uống vừa dùng vẻ mặt xem kịch vui nhìn 12 người.
Cả nhóm đang chờ câu trả lời, đột nhiên bị phang cho một câu hỏi không đầu không đuôi thì ngơ ra.
- Mau đoán đi, đoán được thì tôi nói cho – Triệu Lam nhìn cái mặt đần ra của cả đám, đột nhiên có cảm giác chiến thắng.
- Ơ, chắc là 25 đi – KIM NGƯU
- Hoặc là 30 – BẠCH DƯƠNG
- Nhìn mặt cũng còn trẻ, khoảng 28 đi – SƯ TỬ
- Nhưng mà người thời này trẻ lâu lắm, chắc là 32 – XỬ NỮ
- Đoán cái gì chứ, ông mau nói đi – THIÊN YẾT bắt đầu nổi nóng
- Nói thì nói… - Triệu Lam bỏ chung trà xuống, dùng vẻ mặt tựa tiếu phi tiếu nói - …ta 36 (cú dội bom thứ I)
“Choang”, chung trà trên tay BẢO BÌNH rớt thẳng xuống đất. Mười hai bạn sao ngơ ngác, gì chứ, cái mặt này mà 36. Quỷ cũng không tin.
- Không tin hả, có thể đi hỏi hoàng thượng nga. Ta thật sự 36 tuổi, nhìn không ra sao ?
Nhìn cái gì, ai bảo cái mặt ông lừa tình quá làm chi.
- Thật ra cũng có không ít người ngạc nhiên, mấy đứa không cần chịu đả kích quá lớn.
Đả kích cái đầu ông, trưng cái bản mặt này ra đường ai nói ông 36 chứ.
- Nè, chưa tỉnh hả, không muốn nghe tiếp hả ? – Triệu Lam quơ quơ bàn tay trước mấy con mắt đang nhìn mình chằm chằm
Một câu của tên “mặt lừa tình” (Triệu Lam có biệt danh mới nga) thành công gọi 12 người đang mơ màng về với hiện thực. MA KẾT bực bội nói :
- Có chuyện gì thì nói nhanh đi, tuổi của ngươi liên quan gì.
- Liên quan lớn nga, không thấy ta bằng tuổi với mẫu thân các người sao ?
- Bằng tuổi thì sao ? – THIÊN BÌNH
- Năm 15 tuổi, ta từng có duyên quen biết với mẫu thân mấy đứa, còn kết nghĩa kim lang nữa (cú dội bom thứ II)
“Không phải trùng hợp thế chứ, phim ảnh cũng không tới mức này nga” – tiếng lòng của 12 người
- Năm đó còn trẻ, gặp nhau kết nghĩa là chuyện thường. Vì ta sinh trước tháng nên được làm đại ca, tính ra bây giờ, mấy đứa phải gọi ta một tiếng đại bá nga (cú dội bom thứ III)
“Đại bá, ông nằm mơ hả ? Loại như ông mà đòi làm cậu người ta” – 12 người cùng khinh bỉ
- Thật sự chỉ là huynh muội bình thường ? – THIÊN YẾT nhìn Triệu Lam hỏi, cậu cảm giác được mối quan hệ này không bình thường. Ít nhất là…với một người.
- Cậu rất nhạy cảm, nếu Phi nhi cũng như cậu ta đã không hối tiếc nhiều như vậy – Triệu Lam ngửa mặt lên trần nhà, giọng nói đầy vẻ tiếc nuối - …Có biết tại sao lúc trước ta nhìn trúng hai người không ? – Triệu Lam chỉ THIÊN YẾT với MA KẾT
- Hở ? – gì đây, lại hỏi lung tung.
- Thân là tướng quân, ta sao lại không nhìn ra hai người có võ công. Còn là loại không nên dây vào. Chỉ có điều,… - thở dài một hơi, ông nói tiếp - …khuôn mặt của các ngươi quá giống Phi nhi.
Ngơ ngẩn một lúc, 12 người đại khái cũng đã đoán được một ít chuyện xảy ra.
- Ông…thích Thần Phi ? – SONG TỬ
- Nếu chỉ là thích đã không đến nỗi này.
- Ông…yêu cô ấy – SONG NGƯ
- Phải (cú dội bom thứ N)
Nhất thời cả đại sảnh im lặng. Không ai biết phải nói gì trong tình huống này. Lát sau, Triệu Lam mở miệng :
- Ta từ lúc 15 tuổi quen biết Phi nhi. Lúc đó chỉ biết, muội ấy cá tính cao ngạo, lại một thân võ công ít có đối thủ. Lúc đầu có lẽ do bị một nữ nhân đánh bại nên có tâm chấp nhất. Nhưng mà không biết khi nào, ánh mắt lại dõi theo muội ấy, tâm lại cứ nhớ tới gương mặt ấy. Đơn phương bao nhiêu năm không dám nói, đến lúc mất rồi mới thấy hối hận sao không sớm bày tỏ. Ít nhất, sẽ không như bây giờ, hối hận như vậy.
Cả nhóm không nói gì, có lẽ không ai muốn phá hủy hồi ức tốt đẹp kia. Hồi sau, Triệu Lam lại cười cười nói :
- Nhưng mà, các muội ấy đi rồi cũng để lại cho ta mấy đứa cháu tài giỏi nga. Mau gọi một tiếng đại bá đi – Triệu Lam cười cười, vẻ mặt trăm phần trăm là đang giỡn mặt.
12 người vốn muốn cho ông ta một cú, ai biết mà xui quỷ khiến thế nào lại đồng loạt mở miệng :
- Đại bá !!!
Triệu Lam ngây người trong chốc lát, tiếp theo lại cười lớn lên, cười đến mức đôi mắt cũng ẩm nước :
- Ngoan, quả thực là ngoan. Không ngờ Triệu Lam ta cuối đời lại có tới 12 đứa cháu. Hahaha…
Cười thật lớn, mắt cũng thật ướt, một lần phóng túng, coi như cho quá khứ một cái kết cục.
Chương 40: CÓ THAI ???
Tướng Quân phủ của Triệu tướng quân sáng nay vẫn thật tươi đẹp.
Nữ tỳ Thu Hương như thường lệ bưng chậu rửa mặt đến cho đại tướng quân tiện thể ngắm nhìn “cảnh đẹp” mấy ngày nay của tướng phủ.
Thu Hương nhìn ra sân, thấy một đôi anh em đẹp đến không còn thiên lý đang đánh nhau, đao quang kiếm ảnh khiến cả người không biết võ công như nàng cũng muốn khen một câu hảo.
Liếc qua thư phòng lại có thêm một cặp mĩ nhân như hoa như ngọc đang luyện thư thi họa, dưới gốc đào hoa lại có một đôi nam nữ tựa đào hoa chi yêu đứng trò chuyện (ý là đẹp giống như yêu tinh ấy). Từ mái đình nhỏ vọng ra tiếng đàn dịu nhẹ, trước đình lại có một mĩ nhân đang nhảy múa, bên cạnh có thêm một nam nhân nở nụ cười ôn nhu ngắm nhìn.
Chuyển mắt qua cái bàn đá trong sân, chính là một mĩ nhân khác đang đánh cờ với lão quản gia, bên cạnh cũng được một nam nhân chốc lát lại đút cho ô mai ướp lạnh. Nói đến lão quản gia, Thu Hương mỉm cười. Lão quản gia nuôi tướng quân từ nhỏ, có thể coi là sư phụ của người. Đối với phương diện nào cũng thập phần hài lòng, chỉ có kì nghệ là dạy mãi không được. Từ khi BẢO BÌNH cô nương đến đây, lão quản gia như trẻ lại mấy chục tuổi, suốt ngày lôi kéo người ta đấu cờ.
Chần chừ một lúc, Thu Hương vội cất bước đến phòng tướng quân. Trên đường đi lại gặp mấy nữ tì đi từ phòng bếp ra che miệng cười lại nghĩ đến vị công tử yêu thích nầu nướng kia, ai~ nam nhân vừa ôn nhu vừa nấu ăn ngon như vậy, chỉ tiếc là đã thuộc về người khác mất rồi.
Cửa phòng tướng quân vẫn đóng kín. Thu Hương chuyển sang ôm chậu nước bằng một tay, định gõ cửa thì nghe trong phòng có tiếng nói :
- Nam nhân cũng có thể mang thai sao ?
Thu Hương khựng lại, ý nghĩ trong đầu xoay chuyển cực nhanh. Lát sau bỏ cánh tay định gõ cửa xuống, cất tiếng gọi :
- Tướng quân, nô tỳ là Thu Hương
- A, Thu Hương sao, vào đi
Thu Hương cố giữ gương mặt bình tĩnh, nhẹ nhàng bước vào phòng. Đôi mắt lia khắp nơi, cuối cùng dừng lại trên…cái bụng của Triệu Lam.
Triệu Lam bị Thu Hương nhìn đến cả người lạnh ngắt, hỏi :
- Thu Hương, ngươi..
- Tướng quân, người gần đây có chỗ nào không khỏe không ?
- Ách…không
- Có phải thích ăn chua không ?
- Hình như có một chút – Triệu Lam ngu ngơ đáp. Thời tiết đang nóng, dạo này hắn cũng thích ăn chút ô mai, chắc cũng gọi là muốn ăn chua đi.
- Có phải ăn nhiều hơn bình thường không ?
- Ừ - Triệu Lam gật đầu liên tục “Tất nhiên nga, trong phủ đột nhiên có đầu bếp giỏi như vậy, phải hảo hảo hưởng thụ chứ”
Thu Hương hít một ngụm khí lạnh, dè dặt hỏi :
- Có phải muốn ăn các món thanh đạm một chút, nhìn thấy thịt cá sẽ muốn nôn không ?
- Ừ - Triệu Lam tiếp tục gật đầu. Đúng là gần đây hắn ăn thịt cá hơi nhiều, giờ chỉ nhìn là muốn nôn rồi.
Nhưng mà sao ánh mắt Thu Hương lại làm hắn lại cảm thầy kì kì nga. Có cảm giác mình vừa thừa nhận một tội lỗi kinh thiên động địa nga.
- Tướng quân, hôm nay không cần thượng triều, tiếp tục nắm nghỉ đi.
Thu Hương xoay người chạy thẳng ra ngoài, bỏ lại một Triệu Lam còn ngu người, chưa hiểu xảy ra chuyện gì. Một đợt gió lạnh thôi qua, vài con quạ bay ngang kêu quác quác.